Tôi Là Billie Eilish Và I'm A Bad Guy
Description
★ BẠN CÓ MUỐN CÂU CHUYỆN CỦA BẠN TRỞ NÊN SỐNG ĐỘNG NHƯ MỘT BỘ PHIM KHÔNG? HÃY GỬI NÓ ĐẾN [email protected]
★ NÓ SẼ ĐƯỢC LỒNG TIẾNG BỞI MỘT DIỄN VIÊN CHUYÊN NGHIỆP VÀ MỘT NGHỆ SĨ HOẠT HÌNH SẼ TẠO RA VIDEO TỪ CÂU CHUYỆN ĐÓ!
★ Đăng ký CHUYỆN KỂ CÓ THẬT nhé! https://bit.ly/2kkDoP7
Xin chào! Tôi tên là Billy và tôi mười bảy tuổi. Tôi muốn kể cho các bạn nghe làm thế nào một bài hát đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi trong một đêm và thứ đã khiến mọi chuyện xảy ra như vậy.
Chúng tôi lớn lên trong một khu khá giả của Los Angeles và hầu như có bất cứ thứ gì mình muốn. Tôi thậm chí còn đi học cưỡi ngựa. Cuộc sống dường như tươi đẹp, nhưng sau đó năm 2008 đến và mang theo sự suy thoái. Chúng tôi rốt cuộc phải chuyển ra khỏi ngôi nhà rộng lớn của gia đình và chuyển đến một ngôi nhà "với hai phòng ngủ và ba cây đàn piano," như Mẹ tôi vẫn hay đùa. Chúng tôi đã phải tìm mọi cách có thể để đưa những cây đàn piano vào nhà. Tôi phải từ bỏ việc cưỡi ngựa vì nó quá tốn kém. Thế là tôi đã dành tất cả thời gian của mình ở nhà với anh trai tôi.
Chúng tôi đều là một đám nhóc mê âm nhạc, Finneas và tôi không có gì khác để làm ngoài việc tìm hiểu về nó. Tôi luôn nghĩ về việc đó như thể nó là một phần của chúng tôi. Khi còn nhỏ, cha tôi bảo hai anh em tự phối những bài hát của những nghệ sĩ như The Beatles và Avril Lavigne, vì vậy cả hai đã học được rất nhiều từ chúng. Mặc dù tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc trở thành ca sĩ, tôi vẫn luôn yêu thích điều đó. Tôi đã tham gia Dàn đồng ca thiếu niên Los Angeles kể từ khi tôi khoảng 8 tuổi, và không ai phản đối việc đó. Tôi quả thực rất may mắn đấy.
Tôi không thể tập trung vào thứ gì cả — triệu chứng này được gọi là chứng Rối loạn giảm chú ý, nhưng dĩ nhiên tôi không biết chút nào về nó, và vì vậy tôi đã không nghĩ gì về lý do tại sao mình không thể tập trung được vào bất cứ việc gì trong thời gian dài. Thực tế là, việc không đi học hiển nhiên có thú vui riêng của nó. Thay vì học những thứ chúng ta chẳng bao giờ cần đến ở trường, hai anh em tôi tập trung vào những điều chúng tôi thực sự quan tâm và muốn làm. Tôi hiểu rằng trong một trường học bình thường, có những điều mà chúng ta cần phải làm và học hỏi bởi vì nó cần thiết. Nhưng chúng tôi đã được dạy những gì mình cần, và thời gian còn lại, chúng tôi dành cho âm nhạc cùng nhảy nhót.
Tôi bắt đầu viết bài hát năm 11 tuổi bởi vì tôi như kiểu "Anh bạn, tôi có vài điều muốn nói, và tôi sẽ nói ra, ở đây."Bạn có thể hỏi, "Vậy, bạn thực sự phải nói điều gì khi bạn mười một tuổi, Billie?" Và, bạn biết tôi muốn nói gì không? Tôi rất khó chịu khi điều mọi người nghĩ đến chỉ là tuổi tác. Mọi người sẽ nhìn vào tôi và nói, "Oh, em mới 15 tuổi. Làm thế nào em có thể cảm nhận những điều đó khi chưa bao giờ trải qua?" Vấn đề không phải bạn bao nhiêu tuổi, bất kỳ ai cũng có thể trải nghiệm những cảm xúc như đau đớn hay hạnh phúc.
Âm nhạc bởi Epidemic Sound: https://www.epidemicsound.com
#CHUYỆNKỂCÓTHẬT
Comments